Bài viết của độc giả giấu tên gửi về cho cuộc thi Cây Bút Vàng 2020, ban biên tập chỉ tinh chỉnh lại về khâu trình bày cho phù hợp.
Đôi lời của một Loser…
Ngày cuối của năm, tôi ngồi dọn dẹp lại mọi thứ, cố xóa hết những kỷ niệm buồn dồn dập suốt 365 ngày qua. Ảnh chụp chung với em – cô gái tôi từng yêu, tin nhắn với bác – người sếp đáng kính đã che chở cho tôi trong những lúc bơ vơ nhất và giấy chẩn đoán trầm cảm.
Năm 2019 với tôi là một năm chỉ toàn những điều tồi tệ, có lẽ là tồi tệ nhất trong cuộc đời một thằng ngót 30. Cũng phải thôi, làm sao nó có thể tốt được khi ngày đầu tiên của năm, em chia tay tôi chỉ bằng một cú điện thoại chóng vánh. Em chấm dứt hai năm bên nhau của chúng ta nhanh đến mức tôi ngỡ ngàng, đón nhận câu “Mình dừng lại đi” mà trong đầu vẫn còn mơ màng nhớ rằng chỉ mới một hôm trước đó thôi hai đứa còn đi chúc tết hai bên gia đình. Nhưng vì em, tôi vẫn chấp nhận. Ừ thì, mình không hợp.
Lời chia tay dễ nói vậy sao… (ảnh minh họa)
Chuỗi đen đủi cứ thế kéo dài, vết thương lòng mang tên em của tôi còn chưa kịp đóng vảy, tôi lại nhận được tin em lên xe hoa. Tôi luôn tự nhận mình là một thằng lý trí, thế nên dù biết sẽ đau nhưng tôi vẫn cố lục tung facebook để xem em chọn người thế nào làm chồng. Nhưng hóa ra đấy lại là việc làm ngu dại của một gã loser chính hiệu. Mọi dối trá, phản bội phơi ra trước mắt tôi khi biết em lấy anh quản lý cùng chỗ làm, em quen người ta khi vẫn còn là người yêu tôi. Đời tôi biến thành vở hài kịch, vì không khóc được thì đành cười thôi. À thì, lúc khó khăn sao nuôi nổi người yêu, phải để người ta đi tìm bến đỗ chứ.
Dù sao thì cuộc sống mà, có thế nào đi nữa thì vẫn cứ phải sống. Đen tình, tôi quyết lao đầu vào học cho xong nốt tấm bằng, tự nhủ sẽ dồn hết sức cho sự nghiệp vậy, cũng sắp sang đầu 3 rồi. Có điều, cả vận rủi vẫn chưa chịu buông tha cho thằng loser là tôi đây. Đến giữa năm, cơ quan gây sức ép buộc thôi việc, lý do vì chưa hoàn thành chương trình học. Tôi lại bị phản bội lần hai, bởi chính những người mà ngày thường tôi xem như đồng nghiệp, những anh em tốt. Nhưng cũng trong lúc khó khăn hoạn nạn, tôi mới biết ai thật sự thương mình. Chính là bác, người sếp gần về hưu, ngày thường vẫn khó tính săm soi từng phút đi muộn, từng giây chấm công, ngày hôm đó lại đứng ra che chở cho tôi. Lần hiếm hoi trong cuộc đời, tôi biết hóa ra người dưng cũng có thể đối tốt với nhau đến vậy. Tôi biết ơn bác, cố lao vào cày như trâu, ngày làm, đêm học để đời còn có tí sáng sủa.
Em để lại tôi sau lưng, trở thành gã loser chính hiệu… (ảnh minh họa)
Nói ra thì ủy mị, nhưng thỉnh thoảng có nghe mấy câu sến súa, cái gì mà “Yêu nhau là duyên là nợ”. Giờ tôi lại nghĩ, nếu thế thật, thì chắc tôi phải nợ người yêu cũ một khoản siêu to khổng lồ. Bởi đến tận khi em đã là vợ người ta, tôi vẫn phải oằn lưng ra trả nợ tình cho em. Hàng tháng trời, tôi bị chồng em khủng bố tinh thần.
Hắn lùng sục số điện thoại, facebook, zalo, đến cả cái nick giả để chơi game của tôi. Hắn gọi điện dọa dẫm, nhắn tin đe nẹt, gặng hỏi cho bằng được về em, về khoảng thời gian hai đứa yêu nhau. Tôi phải vật lộn vừa cố học, cố làm vừa phải nơm nớp lo sợ những cuộc nhá máy giữa đêm khuya. Khoảng thời gian đó, tôi tuyệt vọng đến mức phải bung xõa tâm sự với những chiến hữu trong game tôi hay chơi. Toàn anh em xa lạ, chẳng hề biết mặt nhau, nhưng có hề gì, quan trọng là họ chịu nghe tôi tâm sự, an ủi tôi được đôi câu trong lúc cùng cực nhất.
Chắc số phận cuối cùng cũng thấy chán khi đì mãi một thằng loser không tình, không sự nghiệp, không tiền. Sau hôm bung xõa tâm sự, tôi được một bạn nữ (rất đáng yêu, xinh xắn và thú vị) giúp đỡ. Chúng tôi vờ là người yêu để dằn mặt tên chồng của em. Nghe thì ảo diệu như phim Hàn, thôi thì cũng giải quyết được dứt điểm rắc rối từ trên rơi xuống. Lại lần nữa, tôi thấy biết ơn chiến hữu của mình, may mà ngày xưa quyết sống chết với game.
Một năm có 12 tháng, ngót đến 9 tháng tôi gánh vận rủi. Tinh thần tôi sa sút khủng khiếp đến mức tôi cũng phải giật mình. Mất hết lòng tin vào cuộc đời, chán chường mọi thứ. Chắc độ loser của tôi tỏa aura mạnh quá, nên các chiến hữu lẫn bạn bè đều thuyết phục đi tư vấn tâm lý. Gần ba chục tuổi đầu, thôi cũng chẳng còn gì để mất, phải chăm cho cái thân mình trước đã, nghĩ thế nên tôi nghe theo họ. Cầm tờ giấy chẩn đoán tình trạng sức khỏe mà tôi không tin vào mắt mình, 41 điểm BECK, tôi bị trầm cảm nặng cần uống thuốc điều trị. Chốt lại một năm buồn hơn cả buồn.
Khi viết những dòng này, tôi vẫn đang dùng thuốc điều trị trầm cảm. Tinh thần cũng đã khá hơn, nên muốn tự tay mình xóa hết những kỷ niệm buồn. Năm 2019 u ám quá, nhưng tự thấy bản thân dù loser vẫn còn khá khẩm vì vẫn có người quen, chiến hữu tốt ở bên cạnh giúp đỡ. Cám ơn bác, vì bác đã che chở cho con trước sóng gió cơ quan. Cám ơn các chiến hữu của tôi, vì các ông đã có chầu cà phê an ủi thằng loser thất tình kiêm tư vấn tâm lý, sự nghiệp cho nó. Và cuối cùng, cám ơn em, người con gái anh từng thương hết lòng, vì em đã dạy cho anh biết cách buông bỏ. Hy vọng rằng sang năm mới, tôi sẽ hoàn thành được việc học của mình, làm công việc mình luôn mơ ước với tất cả nhiệt huyết và tìm được một nửa thực sự, yêu nhau chân thành.
Tạm biệt, năm 2019 đáng buồn!
Đã thành thông lệ, sân chơi “Cây bút vàng” được GameK phối hợp tổ chức hàng năm để anh em có dịp giao lưu, thể hiện mình với game thủ khắp bốn phương.
Đây cũng là nơi các bạn được đọc, trải nghiệm những bài viết xuất sắc, chất lượng… xoay quanh cuộc sống, những cảm xúc rất riêng mà chỉ game thủ mới thấu hiểu – đồng cảm.
Chi tiết cuộc thi và giải thưởng xem Tại Đây. Mọi bài viết và thắc mắc, anh em hãy gửi về caybutvang@gamek.vn nhé!