“Nhìn nó kìa, cái hình hoạt họa đó kinh tởm quá!”
“Nó đang mặc cái thứ kinh tởm gì thế kia?”
“Ngay cả cặp kính cũng đáng ghét!”
“Đồ otaku dị hợm.”
“Chết thật thứ ma quỷ đó đang đến cửa hàng của tôi”
“Cút đi.”
“Biến đi đồ biến thái.”
Rất nhiều những lời chỉ trích hằng ngày.
Tất cả mọi người đều đang xỉ vả, khinh thường và xua đuổi cậu ta. Cậu ta là một otaku, bởi vì cách đây ít lâu vô tình bị người ta phát hiện sở thích lập dị của mình mà thành ra bị cô lập. Cậu ta mất việc làm, mất căn hộ đẹp đẽ ở trung tâm thành phố, phải về lại ngôi nhà ọp ẹp ngày xưa.
Trước đó cậu ta là một người bình thường, có ăn có học, mặc vest đi xe hơi cũng oai phong với người ta nhưng bây giờ bị vạch mặt, mọi thứ đổ sụp, cậu ta quyết định buông xuôi và sống thật với bản thân mình. Ngày ngày đều mặc áo phông in hình nhân vật anime, chẳng làm gì ngoài việc xem anime và manga. Bị xã hội cô lập, cuối cùng cậu ta sống vật vờ như một Neet.
Tôi là một bà nội trợ ba mươi tuổi, nhà sát vách với ‘con quái vật biến thái’ mà mọi người đồn đại. Chính tôi cũng cảm thấy cậu ta thật quái đảng, đó chỉ là hình vẽ tại sao lại tôn sùng thứ đó được chứ? Mỗi khi cậu ta đi ngang qua tôi đều cố tình tránh né, rùng mình và sợ hãi. Tôi sợ cái tư tưởng độc hại đó bám vào mình và làm bẩn con gái tôi. Ước gì cái thứ kinh tởm đó biến mất khỏi thế giới này đi.
Già đầu rồi chứ có còn nhỏ nhắn gì, tại sao cậu ta lại có thể sống như thế được?
Chúng tôi thảy đều bày tỏ quan điểm và cố khiến cậu ta từ bỏ tư tưởng biến thái đó đi nhưng cậu ta dù bị công kích như thế nào vẫn kiên trì với sở thích, vẫn mua poster, vẫn mua mô hình và xem hoạt họa mỗi ngày. Điều gì khiến cậu ta kiên trì như thế? Niềm đam mê nào có thể khiến cậu ta sẵn sàng đối mặt với kỳ thị xã hội mà tiếp tục sống bằng chính bản thân mình?
Nhìn cậu ta như thế, một kẻ băng hoại đang sống, sống hơn cả những người đang sống. Ít ra cậu ta có tình yêu, có ước mơ, có nỗ lực, tốt đẹp hơn tất cả những gì chúng tôi đang làm hằng ngày; sống như thể không hề sống, chỉ biết bài xích, xỉ vả và tám chuyện linh tinh cho qua ngày, hoàn toàn không nhận biết giá trị cuộc sống là gì.
Tôi đem băn khoăn ra hỏi chồng nhưng anh ta chỉ cười. “Mỗi người có một lối sống khác nhau, tư tưởng khác nhau sẽ chọn con đường khác nhau. Bởi vì em khác con đường với cậu ta nên mới thấy cậu ta quái dị và em kỳ thị. Đổi lại cậu ta thấy em sống mỗi ngày nhạt nhẽo không thú vui, không mục đích, không ước mơ thì cũng sẽ kỳ thị em. Vấn đề không phải cách chúng ta nhìn nhau như thế nào mà chính là cách chúng ta sống. Đó chính là tin thần trách nhiệm với cuộc đời mình. Nếu em cảm thấy mình quá rãnh rỗi để nghĩ đến chuyện của người khác bằng con mắt tiêu cực thì hãy làm thế nào để nó tích cực lên đi. Bởi vì dù là đêm hay ngày, tối hay sáng, thành thị hay nông thôn thì cuộc sống vẫn rất đẹp.”
Quả là chồng tôi, anh ấy luôn biết tôi nghĩ gì và giảng giải nó để tôi có thể hiểu hơn trái tim mình. Đúng là tôi cảm thấy cậu ta rất kinh tởm nhưng tận sâu trong thâm tâm, có cái gì đó cứ chống đối suy nghĩ đó của tôi. Bởi vì đa số mọi người xung quanh đều kỳ thị cậu ta nên tôi chẳng bao giờ hó hé, thành ra cũng cho rằng đó chính là suy nghĩ của bản thân.
Đây là thế giới bình đẳng mà phải không?
Tôi thấy cậu ta vẫn đều đặn hằng ngày ra vào siêu thị mua thức ăn, mặc kệ muôn lời xì xào phía sau, lưng cậu ta vẫn đứng thẳng.
Làm sao cậu ta có thể làm được như thế?
“Đó là sự nỗ lực bằng tất cả quyết tâm! Một con người phi thường!”
Chồng tôi bảo thế. Tôi không bao giờ cãi lời anh ta. Nếu chồng tôi đã nói thế thì tôi sẽ nghe theo và tin rằng cậu ta phi thường thật.
Otaku là không sai nhưng bây giờ cậu ta là một Neet, cậu ta không đi làm mà chỉ sống, ăn và thỏa mãn thú vui. Sống như vậy có thực sự là sống?
“Neet không phải là một căn bệnh, không phải là điều đáng xấu hổ, nó là hiện tượng xã hội. Những con người không chịu đựng nổi xã hội quá khắc nghiệt và lùi về ẩn dật, những con người đáng thương bị xã hội ruồng bỏ. Nhưng anh ta không phải là Neet. Anh ta là một otaku, vẫn sống vì niềm đam mê và vẫn làm việc hằng ngày.”
“Em không hiểu lắm anh yêu! Người như cậu ta thì ai nhận làm chứ? Chẳng phải công ty đã sa thải cậu ta rồi sao?”
“Em đã hiểu nhầm rồi! Anh ta không bị công ty sa thải, anh ta tự mình thôi việc và dám can đảm theo đuổi ước mơ. Anh ta đang là một mangaka. Tuy rằng giấu danh và bị mọi người ghét bỏ nhưng anh ta đang không ngừng thắp sáng ước mơ và làm nở không biết bao nhiêu nụ cười.”
“Ý anh là cậu ta đang là một họa sĩ truyện tranh?”
“Và là thần tượng của cô nhóc nhà mình nữa.”
Ôi, không! Đó là một thảm họa!
Từ đó về sau tôi không bao giờ đi ra ngoài mà có con bé bên cạnh vào những giờ mà cậu ta ra ngoài. Tôi không thể để con tôi bị tiêm nhiễm và trở thành một kẻ lập dị thế được. Nó là con gái, sẽ thế nào nếu nó không thể yêu một cách bình thường, không thể lập gia đình và suốt ngày cắm đầu vào đống người 2D?
Thật khủng khiếp!
Mặc kệ chồng tôi có khuyên rằng dù một người bình thường tiếp xúc với một otaku thì cũng sẽ không trở thành một otaku, tôi cũng không tin. Lần đầu tiên tôi không nghe theo chồng mình. Tấm lòng người mẹ đã kéo tôi ra khỏi những lời lẽ ngọt ngào của anh.
Chiều nào sau giờ cơm chúng tôi cũng ngồi xem phim hoạt hình chung với con bé. Đó là bộ phim về học đường, nhẹ nhàng và tươi vui, trong đó có những tình huống và sự kiện sống động như thật. Tôi dần dần cũng thích xem, từ bộ phim đó không những tôi có thể rút ra được bài học cho mình còn tiếp cận gần hơn với suy nghĩ của con gái và có cái hình dung sát sao hơn về môi trường học tập, những điều cần chú ý khi dạy con trẻ và cách nhận biết các vấn đề của con. Tôi thực không ngờ một bộ phim thiếu nhi lại chứa nhiều huyền cơ đến thế.
Mỗi lúc như vậy, chồng tôi lại cười tủm tỉm không nói gì.
Hôm ấy, ngoài quán McDonald’s, chúng tôi lại chạm mặt, tất nhiên là gia đình chúng tôi và cậu ta – ‘otaku’!
Mọi người lại xì xào mặc dù hôm nay cậu ta ăn mặc khá bình thường, có lẽ bởi vì cái túi đen to đùng nhét mấy cuộn tranh nào đó. Ai nấy cũng đều bàn tán xôn xao và tỏ thái độ khinh thường rõ rệt. Trong khi đó cậu ta vẫn ăn uống bình thường và chồng tôi thì đến bắt chuyện một cách vui vẻ. Cả quán ngay lập tức dấy lên một trận xôn xao.
Ôi không! Chồng tôi cũng sẽ bị cô lập và xa lánh mất. Tôi phải làm sao đây?
Có người tốt bụng đến nhắc nhở anh ấy nhưng chồng tôi gay gắt lên án chế độ kỳ thị đó. Người ta bảo: “Hắn xem phim hoạt hình không phải biến thái thì là gì?”
Được có người mở lời, các chị em nội trợ có mặt đều đồng lòng hưởng ứng, lên án và phê phán otaku.
Trong lúc đó, đứa con gái sáu tuổi ngây của chúng tôi vừa vặn gặm xong cái đùi gà và cười toe toét hỏi: “Tại sao lại không được xem phim hoạt hình ạ?”
Cả MsDonald im lặng.
“Vậy là từ nay cháu không được phép xem phim hoạt hình nữa ạ?”
Nụ cười con bé tắt dần và trở nên mếu máo đáng thương.
Đám người lớn xấu hổ cuối đầu. Tại sao một đứa trẻ lại có thể nhìn thấy vấn đề còn họ thì không? Nếu con nít được phép xem phim hoạt hình thì người lớn tại sao không? Và những bộ phim hoạt hình đó cũng là do người lớn làm ra chứ đâu?
Mangaka là một nghệ nhân. Otaku là động lực của nghệ nhân và là những nhà phê bình xuất sắc cho những tác phẩm thấm đẫm mồ hôi và nước mắt đó.
Họ cần được tôn trọng. Những otaku lập dị và phớt đời.
Chúng tôi sâu sắc nhận ra, mình thật là dại dột.
Và mãi tới về sau cũng không ai biết rằng người đàn ông bị họ xỉ vả ngày nào chính là tác giả của bộ phim hoạt hình mà mỗi buổi chiều họ đều cùng con cái ngồi xem và tán thưởng.
Cre: gacsach