Nhìn về những thập kỉ trước, có vẻ số lượng anime show ít hơn bây giờ, nhưng số tập lại nhiều hơn, khoảng 50 có khi cả trăm tập. Nhưng ngày nay, số lượng tập của anime kéo dài chỉ từ 12 đến 24 tập. Điều gì khiến các nhà sản xuất chuyển sang cơ chế hiện nay vậy?
Trong kỉ nguyên series TV về đêm, các bộ anime được hỗ trợ tài chính rất khác so với các series TV ở các thập kỉ trước. Thông thường, để sản xuất một bộ anime, bạn cần ít nhất 4 tổ chức cùng hợp tác với 4 vai trò khác nhau. Đầu tiên, bạn cần có một bộ lập kế hoạch (kikaku), người lèo lái chương trình, hay còn biết đến như nhà sản xuất. Thứ hai, bạn cần một xưởng phim hoạt hình, thường là nơi thuê bộ phận kế hoạch. Thứ ba là một mạng lưới TV để phát sóng series anime của bạn. Và cuối cùng là nhà tài trợ chính. Tất nhiên là còn có các bộ phận quan trọng khác nữa, nhưng 4 bộ phận này là điều kiện cốt lõi để sản xuất một bộ anime.
Trước khi các bộ anime TV về đêm xuất hiện, các bộ phận này hoạt động tách biệt. Công ty lập kế hoạch sẽ quyết định sản xuất bộ anime nào. Nhà tài trợ sẽ cung cấp tiền để quảng bá, marketing sản phẩm anime. Xưởng phim sẽ bắt tay vào sản xuất bộ phim và mạng lưới TV sẽ phát sóng nó. Trong hàng thập kỉ, ngành sản xuất anime truyền hình đều đi theo hướng này.
Khi bộ anime này trở thành “hit”, nó sẽ giúp các nhà tài trợ (chủ yếu là công ty đồ chơi) gia tăng doanh thu thông qua việc bán các mặt hàng đồ chơi của mình. Nếu bán được nhiều, thu về nhiều tiền, thì nhà tài trợ sẽ vui lòng mà không ngừng tài trợ cho bộ anime đó.
Vấn đề là ở chỗ, nếu bộ anime đó không thành công lắm, dần dần, nhà tài trợ sẽ đưa ra kết luận rằng họ đang lãng phí tiền của vào một sản phẩm không giúp họ hái ra tiền và quyết định chấm dứt bộ anime đó. Vấn đề kế tiếp nữa, đó là không phải muốn chấm dứt là chấm dứt ngay lập tức được, vì trước đó có nhiều tập anime đã sản xuất sắp xong hoặc xong rồi. Việc kết thúc một bộ anime giống như phải dừng một tàu xe lửa dài vậy, phải mất một khoảng thời gian. Quá trình kết thúc này thậm chí sẽ tốn phí nhiều và có thể lấn sang khoản phí dành cho các show khác.
Thêm vào đó, cơ cấu này hiệu quả hơn đối với các sản phẩm anime dành cho thiếu nhi, là đối tượng thích chơi đồ chơi, nên có thể giúp các nhà tài trợ thu lợi hơn. Còn những thể loại khác như anime quân sự, người lớn hay lãng mạn khó có thể tăng doanh thu các sản phẩm nhượng quyền thương mại. Đó là lý do vì sao bạn thấy các series hướng đến đối tượng 13+ ngày càng nhiều.
Những thể loại khác dần chuyển sang OVA, đơn giản là vì nhà sản xuất sẽ không còn phải bận tâm đến việc nhà tài trợ bán sản phẩm của họ nữa. Vì chính những OVA đó là sản phẩm rồi.
Dù sao, trong quá trình biến đổi chậm chạp bắt đầu từ những năm 2000, thị trường OVA và hầu hết thị trường anime TV hiện tại đã hợp thành hệ thống “ủy ban sản xuất”. Điều này rất là cần thiết vì nền kinh tế Nhật Bản đang trong giai đoạn bế tắt và vì vậy chi phí từ nhà tài trợ mới trở nên càng khó khăn.
“Ủy ban sản xuất” sẽ lên kế hoạch mọi thứ và tổ chức về các khoản tài trợ. Nó là một tập hợp của các công ty có nhiều lợi ích khác nhau trong bộ phim (VD: công ty đồ chơi, nhà xuất bản âm nhạc, nhà phát triển video game, công ty tài năng,..) tất cả đều “ném tiền” vào “nồi lẩu” để tạo nên một bộ anime. Sau đó, họ trả tiền cho các kênh truyền hình để phát sóng chương trình vào đầu giờ sáng và công chiếu quảng cáo thu lợi nhuận. Hầu hết các kế hoạch đó đều được điều khiển bởi một công ty duy nhất, “ủy ban sản xuất” sẽ có tiếng nói chung về bất kỳ hoạt động kinh doanh nào liên quan đến nhượng quyền của họ.
Để hạn chế rủi ro cho các công ty trong “ủy ban sản xuất”, mỗi mùa chỉ có thể lên kế hoạch kéo dài khoảng 11-13 tập. Nếu như anime đó là một bom tấn thì các mùa sau vẫn sẽ tiếp tục được sản xuất để ra mắt. Nếu lượt xem ổn định thì mỗi thành viên trong “ủy ban” sẽ chỉ chịu chi phí trong một mùa đó – và thường chi phí đó sẽ có thể giảm lại thông qua việc bán bản quyền cho các công ty quốc tế và một lượng nhỏ khác từ các hàng hóa được nhượng quyền phát hành.
Hệ thống này đã được tồn tại hơn một thập kỷ và hiện tại lựa chọn đầu tiên cho các bộ anime đó chính là thực hiện tốt trong vấn đề tài trợ. Vẫn còn một số chương trình làm theo cách đó, nhưng nếu một chương trình phát sóng ở Nhật Bản rất muộn về đêm, có khả năng chỉ được thực hiện một mùa tại một thời điểm. “Ủy ban sản xuất” được ví như người điều khiển con thuyền và phải rất cẩn thận để không quá “điên rồ” khi chi số tiền khổng lồ cho số lượng lớn các tập phim. Bởi vì bạn chẳng biết, chiếc thuyền đó sẽ chìm hay hiên ngang đi tiếp.