Tôi không biết tại sao mọi người lại kỳ thị tôi chỉ vì tôi là một đứa con trai và tôi yêu Anime. Nói tôi có vấn đề này nọ hay sở thích con gái. Liệu có mấy ai hiểu đằng sau tình yêu của tôi cho Anime là cả một câu chuyện dài, vui có, buồn có cay đắng cũng có.
Như bao đứa trẻ khác, tôi cũng có một tuổi thơ dữ dội gắn liền với những quyển truyện tranh. Ngày đó chỉ biết chuyện tranh thôi chứ tôi đâu có biết gì là Manga. Thưở nhỏ do nhà không có điều kiện nên tôi không được mẹ mua truyện cho như bạn bè, vì vậy tôi tích cóp từng nghìn lẻ để ra quán truyện trước cổng trường thuê về đọc. Ngày nào bà ngoại cho tôi 1000-2000 mua kẹo thì có chuyện đọc. có ngày không có tôi lại tìm trò khác để chơi, không thì lại mượn của lũ bạn. Và đứa trẻ ngày đó chắc hẳn ai cũng biết Doraemon, 7 viên ngọc rồng, Conan.
Thời gian thấm thoát trôi và tôi cũng lớn lên nhiều, kinh tế gia đình có phần khấm khá hơn, Mẹ tôi đã sắm về được chiếc Tivi 21 in. Từ ngày có chiếc Tivi hôm nào tôi cũng đợi đến 7h45 để xem phim hoạt hình Cô bé Maruko trên VTV2. Cũng may ngày đó chương trình thời sự kết thúc đúng lúc đến phim nên tôi được nhường Tivi. Một quãng thời gian đáng nhớ với nhiều phim hoạt hình như Tin Tin, 3 nữ thám tử,… Một thời gian sau gia đình sắm được đầu kỹ thuật số. Và tôi biết đến VTC11 với vô vàn phim hoạt hình. Ngày nào cũng như ngày nào ngồi đợi đến phim để xem. Vùng đất linh hồn, Doraemon,….
Đến khi tôi lên cấp 2 Nhờ thành tích học tập tốt trong năm học trước mà tôi đã được mẹ sắm có một bộ máy tính kèm mạng internet. Ngày đầu tôi dùng cho việc học thêm hóa với toán trên mạng. rồi những lúc buồn chán tôi lại tìm ra những bộ phim hoạt hình để xem. Lúc đó tôi vẫn chưa biết là Anime vẫn chỉ biết là hoạt hình thôi. Và tôi tìm được vài tập trong bộ To Love Ru. Tuy có hơi bựa nhưng nội dung rất hay và ý nghĩa. Và cái chính đã lấy hết đi tình cảm của tôi chính là những nhân vật nữ trong bộ phim, tôi gần như bị lấy mất hồn. thời gian lại thấm thoát trôi. Và tôi phải gác lại việc chơi để tập chung ôn thi cấp 3. Đó cũng là quãng thời gian mà Anime với tôi gần như đi vào quên lãng. Lên lớp 11 tôi quen và yêu một cô gái, tuy nhiên chuyện tình của chúng tôi cũng không về đâu cả. Và rồi điều gì đến cũng đến, Chúng tôi chia tay, mợi thứ với tôi gần như trở nên vô nghĩa. Đúng thời gian đó Bố tôi lại xuất hiện, quả thật từ khi lọt lòng tôi chưa tùng biết bố tôi là ai hay mặt mũi như thế nào. Sự xuất hiện của ông ấy là cú sốc còn lớn hơn. Không chỉ như vậy ông chỉ đến thăm tôi xong lại đi. Tôi cảm thấy mọi thứ như khép lại với mình. Tôi nhốt mình ở trong phòng và gần như không ra khỏi phòng.
Và đó cũng là lúc tình yêu của tôi với Anime trỗi dậy mãnh liệt. Tôi đã vô tình tìm được bộ Toradora và nhanh chóng bị cuốn hút. Nam nhân vật chính cũng giống như tôi không có bố. Và tôi nhìn thấy hình ảnh của mình ở trong đó. Và dần dần tôi đã lãy lại được tình lần. Một lần nữa Anime đã cứu sống tôi. Và tôi bắt đầu xem nhiều hơn và học được rất nhiều bài học quý giá. Một phần là vì có rất nhiều nhân vật trong Anime giống mình, phần là âm nhạc, hơn hết là nội dung phim, không thể thiếu là nhưng nhân vật nữ đã hớp hồn tồi. Cho đến bây giờ ai hỏi tôi đã xem tổng cộng bao nhiều bộ tôi cũng biết chính xác là bao nhiêu nữa.
Otaku…. Tôi không tự nhận mình là một Otaku, tôi chỉ có tình yêu dành cho Anime thôi. Và rôi gần như Anime đã đi sâu vào tiềm thức của tôi, Tôi bắt đầu học tiếng Nhật. Nghe nhạc Nhật nhiều hơn, những bài hát ấy quả thực rất hay. Chính Anime cũng đã lấy đi của tôi bao nước mắt. Có những lần tôi khóc vì thấy chuyện tình cảm của mình giống như bộ White Album2, hay chuyện tình buồn của “ Tháng tư là lời nói dối của em”, “ Golden Time”, cũng có lúc vỡ óa cảm xúc sau khi xem Tamako Loves Story, Chuunibyou Demo Koi Ga Shitai. Có thể nói là xem Anime đã khiến cảm xúc của tôi nó lẫn lộn khi xem nhưng bộ có kết quả không như mong đợi” Hyouka, Sakurasou no Pet na Kanojo, …
Nhiều người hỏi tại sao tôi lại chon Anime. Chỉ đơn giản là tôi yêu Anime. Những chuyện tình trong Anime đủ loại, kết thúc vui buồn cũng có nhưng tôi lại thấy thích những câu chuyện ấy vì nó gần gũi là thực tế. Một cậu Học sinh 17 tuổi như tôi sẽ cảm thấy phù hợp hơn với Anime thay vì chuyện tình sến súa của phim hàn. Hơn nữa Những câu chuyện trong đó nó đánh đúng tâm lý lứa tuổi và bao nhiêu bài học tôi rút ra từ nó.
Và tôi không hiểu tại sao người ta lại kỳ thì tôi chỉ vì tôi yêu Anime. Những lúc bị chế giễu tôi chỉ muốn nhảy lại đám vào mặt bọ cười tôi mà nói “ Các người nông cạn kia thì làm sao có thể hiểu được”. Và kết quả tôi bị ăn đòn nhừ tử.
Anime đã liên tục cứu lấy tôi những lúc tôi cảm tưởng như gục ngã. Và tôi đã học được rất nhiều. Angel Beats đã dạy tôi biết quý trọng bản thân, Sakurasou no Pet na Kanojo đã dạy tôi cách vượt qua khó khăn, Chuunibyou Demo Koi Ga Shitai đã dạy tôi cách quan tâm người khác, To Love Ru đã dạy tôi cách chia sẻ yêu thương, Hyoyka đã dạy tôi cách giải quyết vấn đề, vàn đơn giản nhất toàn bộ Anime dạy tôi làm việc tốt đừng làm việc xấu. Tôi cũng không còn thấy mình mặc cảm với sở thích này nữa thậm trí là tự hào.
Anime là cả một thế giới riêng của tôi, dù là máy tính hay điện thoại thì cũng không thể thiếu Những Ablum ảnh, tập phim Anime. Và chỉ có ai yêu Anime mới hiểu cảm giác ổ cứng hàng Tb vẫn báo động đỏ, hay bị cười vì dán lên cặp sách hay vật dụng nhưng hình Anime xinh xắn. những buổi đi học thêm căng thẳng về đến phòng tôi lại trim vào cái thế giới riêng mà tôi đã tạo ra. Tôi bắt đầu cắt Video và tự làm ra những AMV cho riêng mình coi như món quà cho bản thân sau mỗi bộ. Tại sao tôi cần khích lệ ư? Bởi vì sau khi xem xong một bộ Anime ai cũng cảm thấy hụt hẫng như vừa mất đi thứ gì.
Những dòng tâm sự trên tôi nói từ đáy lòng mình. Và tôi mong thế giới này sẽ có một cái nhìn khác cho những người yêu Anime. Và trong tương lai tôi vẫn theo đuổi niềm đam mê và giữ cho mình thế giới Anime. Chỉ đơn giản vì Anime đã làm cuộc sống của tôi thêm sắc màu. Và tôi cảm thấy vui khi xem Anime!
Bóng Đêm