Lần đầu tiên tôi chơi game, khi đang học tiểu học lớp 2 hay lớp 3 gì đó. Khi đó bắt đầu bằng game điện tử 4 nút. Chơi mấy trò như Mario, Contral. Thế mà vẫn hăng say, người chơi thì ít mà người xem thì nhiều. Được bà nội cho 500 hay 1000 đồng là ra chơi. Khi đó 500 đồng là được chơi 15 phút, còn nếu cầm 5000 đồng thì hẳn phải là một “đại gia”.
Cảm giác được chơi cùng mấy đứa bạn cùng xóm sao mà vui đến thế, mỗi đứa chờ cả chục phút đến lượt nhưng vẫn háo hức lạ kỳ. Được xem, được bàn tán chỉ trỏ… quên luôn giờ giấc. Cuối cùng bị mẹ ra tận nơi tóm thì mới tá hỏa. Khóc lóc van xin, thề thốt… nhưng hôm sau đâu lại vào đấy. Cả tuổi thanh xuân chỉ để dành tiền ăn sáng để la cà điện tử!
Vài năm sau, khi đã lớn lên tôi bắt đầu chuyển sang chơi Play Station: game đua xe bắn súng và đá bóng. Khi đó máy tính còn chưa phổ biến, quán game chỉ có hai đến ba bộ PS2.
Quán chật chội và hơi ẩm mốc, nhưng chẳng hề gì. Mấy thằng bạn chiến hữu và tôi vẫn mê mẩn trong những màn so tài không hồi kết. Nghĩ cũng lạ, chẳng hiểu lấy thời gian đâu mà học bài khi trong ký ức của tôi toàn là chơi game…
Sang đến thời học cấp 3, lúc này bùng nổ hàng net, mọi người chuyển sang “gu” xài máy tính và yahoo. Khi đó tôi cũng mới bắt đầu với Đế Chế và Half Life, những tựa game được coi là huyền thoại lúc bấy giờ.
Cảnh chen chúc đứng chờ máy trống đã chẳng còn xa lạ. Những quán bé tẹo teo nhưng luôn full cứng mấy đứa cấp 2, tay cầm cặp và trên vai nguyên khăn quàng đó. Tất nhiên chúng nó bé nên chẳng thể nào giành máy được với mấy đứa cấp 3 bọn tôi. Đứng xem cũng là lựa chọn không tồi, và tôi cũng chẳng thấy nhóc nào kêu ca về điều đó cả.
MU, Võ Lâm Truyền Kỳ, Thiên Long Bát Bộ, rồi Phong Thần… chẳng thiếu món nào, tôi đều trải nghiệm cả.
Khi nhân vật đang còn yếu phải cắm chuột trail quái lên lever kỹ năng, chọn buổi đêm đi vận lương cho đỡ bị cướp hay gọi cả bang 500 anh em đi bảo kê vận lương. Rồi khi mạnh dần lên tôi lại đi cướp lương để trả thù đời. Bật PK đỏ lên đánh nhau khi tức giận. Đi oẳn tù tì mỗi khi có tiền hay có đồ. Có những hôm số đỏ được full rương đồ. Có những hôm đen tháo cả trang bị trên người ra cược mà vẫn mất. Rồi lại cắm đầu cày cuốc kiếm tiền mua đồ. Những top sever mà chỉ có thể nhìn trang bị mà suýt xoa rồi ao ước. Nhưng cứ khi nào có tiền trong túi lại mang đi đánh cược.
Rồi có những ngày chơi đế chế với anh em xuyên màn đêm để sáng mai lên giảng đường ngủ bù.
Tất cả những kỷ niệm đó, vẫn còn lưu dấu trong lòng tôi. Cứ khi nào chợt nhớ đến thì trong đầu tôi lại nhớ về hình ảnh của những anh em trong khu trọ.
Có lẽ, đó là những kỷ niệm sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời.
Đã thành thông lệ, sân chơi “Cây bút vàng” được GameK phối hợp tổ chức hàng năm để anh em có dịp giao lưu, thể hiện mình với game thủ khắp bốn phương.
Đây cũng là nơi các bạn được đọc, trải nghiệm những bài viết xuất sắc, chất lượng… xoay quanh cuộc sống, những cảm xúc rất riêng mà chỉ game thủ mới thấu hiểu – đồng cảm.
Chi tiết cuộc thi và giải thưởng xem Tại Đây. Mọi bài viết và thắc mắc, anh em hãy gửi về caybutvang@gamek.vn nhé!